CHÙM THƠ TẶNG VỢ

Vũ Đình Hoà

 

Không đề

(Bài thơ đầu tiên viết ở Đức)

 

"Tặng Kim biết tặng gì đây?

Mùa đông lạnh đổ tuyết bay hững hờ,

Kim ơi biết đến bao giờ

Nỗi lòng thỏa mãn ước mơ tâm hồn.

Tặng Kim bức ảnh hoa hồng

Nhớ về Đất Mẹ cây trồng xanh tươi...."

(8.11.75)

 

Em

Giữa đêm đông buốt lạnh chuyến đi dài

Có một người thao thức với anh thôi

Trong khuya vắng chỉ riêng người ấy đợi

Khi anh khổ có mình người ấy tới

Với tình yêu và lửa ấm yêu thương

Người ấy bên anh suốt đoạn trường

Trong lạc bước vẫn cùng anh trở lại

Xóa cỗi cằn những tháng ngày mệt mỏi.

Em - bình minh của mùa xuân tuổi trẻ

Một bông hoa của ngoại ô phố bé

Đến cùng anh - đến với nắng mưa

Đến với tình yêu sớm tối chiều trưa.

 

Em bên anh đời thành tiếng hát

Em gợi trong anh bát ngát yêu thương

Em thức dậy mỗi sớm tinh sương

Cảm ơn Em - người thêu thùa nấu nướng

Đôi bàn tay vì con không biết mỏi

Đôi mắt mộng mơ, đôi vai ấm dịu dàng

Ánh mắt em trong mỗi tối cùng anh

Vẫn cháy lửa của một thời thiếu nữ.

Em trong anh là bàn tay tin cậy

Hỡi bàn tay luôn xiết chặt bàn tay

Hãy đón nhận từ anh - trái tim này

Một tình yêu say đắm mãi vì Em.,.

                                                         (11.11.1997)

Hồi ức
(Từ Hà nội nhớ về Leipzig một thành phố công nghiệp lớn, bẩn nhất của nước Đức. Gửi vợ con ở xa.)

Đã nhiều lần anh nhớ về nơi đây

Và anh biết nhiều lần em cũng nhớ

Phố nhỏ hẹp những ngôi nhà chi chít

Lummumba - tòa nhà xám xịt

Khu rừng xưa ven phố ngoại thành

Nắng ẩn mình sau những lùm thông

Chiều mùa đông nào anh đi cùng em

Qua phố phường những nẻo đường xa lạ

Những ngôi nhà cao vút bóng đêm

Gạch lát cũ hàng cây xiêu vẹo ngủ...

Mùa đông ấy nhớ nhiều về Đất Mẹ

Ta ở đây bé trước bao la

Trái tim nhỏ trong nỗi nhớ cồn cào

Nhìn trời cao chim bay về phương vắng

Ta chỉ mong chút nắng quê nhà.

Ở nơi đây trùng trùng bờ bến lạ

Khắp nơi đây là tuyết trắng mênh mông

Ta ở đây trong những căn phòng

Tủ gỗ dán bên trong nham nhở giấy

Những sáng bật dạy lên đường tới lớp

Bàn tay học trò trên trang sách nhỏ

 

Tuyết trắng đầu mùa phủ cỏ phủ cây

Chơi tuyết nhiều ta run rẩy bàn tay.

Ở nơi đây tay lại tìm tay

Trong tình yêu, trong nỗi nhớ quê nhà.

Cũng ở đây ta dạt dào mơ ước...

Nhắc lại mà anh nhớ về em

Miền tuyết lạnh một mình em trong gió

Những khi vui có còn nhớ tới

Những phố phường với hàng cây trụi

Đường Thủ đô gió cuốn bụi mù.

Đêm phương Nam anh thức nhớ về em

Căn hộ nhỏ, cái giừơng chật ních

Ba mẹ con em yên giấc trong chăn.

Hồi ức trong tim, tình yêu trong nỗi nhớ

Anh viết thành thơ để gửi cho em

Cửa đóng chặt, một mình anh thức trắng

Ngoài cửa kia là phố phường lạnh vắng

Ngọn đèn khuya ngơ ngác một mình.

Đường Tây sơn lặng thinh trong giấc ngủ

Trời Thủ đô trong đêm dần sáng

Thương em nhiều trong xa cách yêu đương...

                                                             (20.11.1997)