CẢM XÚC KHI ĐI THĂM HOÀNG THÀNH HÀ NỘI
Vũ
Đ́nh Hoà
Ngày
chủ nhật, vào giờ cuối trưa, thăm Hoàng thành
Hà nội.
Cảm
xúc của tôi thật là kỳ lạ, như trở về
nơi cũ của tổ tiên. Đây quả xứng
đáng là mảnh đất thiêng liêng của tổ
quốc. Giữa Hà nội bụi, chật chội,
đất trũng, nơi đây là vùng đất cao ráo,
nắng vàng nhẹ, mặt trời trên cao, bầu trời
xanh thẳm... Hoàng thành quả là đất cũ của
đế vương.
Nhưng
c̣n ǵ đâu? Những dấu tích lịch sử hào hùng?
Nơi nào sứ nhà Mông nghênh ngang dùng roi đánh lính cấm
vệ, nơi nào sứ nhà Nguyên thốt lên "Nghe
trống dậy, thấy bạc đầu...
nhớ lại chiến trường xưa đẫm máu.."
Đâu c̣n những bức tường thành cao ngất bên
sông Hồng sóng vỗ ...
Bốn
con rồng đá c̣n lại bên chân bậc ... có lẽ đó
là di tích duy nhất của lịch sử... Tôi nhớ
lại chuyến đi thăm Bắc kinh, nhớ lại
Cấm thành... Giữa thủ đô hiện đại
của quốc gia có nhiều dân nhất trên thế
giới này, đột nhiên ta đi lạc vào một vùng
đất cổ xưa với những ṭa thành nguy nga
mờ ảo trong sương sớm... Ta lại
đứng giữa vương triều nhà Minh, trong
cấm cung giữa những cung điện và đền
đài đủ sắc màu...
Thoáng
chút bùi ngùi trong tôi, thương một dân tộc yếu
ớt.. không có ǵ bảo vệ được bản thân
ngoài sức mạnh "nhân nghĩa". Tôi dường
như thấy các vương cung nhà Trần
đang đi trong sương mờ lịch sử trong cuộc
rút lui chiến lược khỏi cung thành, như thấy
hoàng tộc nhà Lê lủi thủi kéo lên phương bắc
trong các cuộc chạy loạn, thấy cảnh kinh thành
náo loạn cấm quân, thấy khói mù đạn đại
bác từ chiến thuyền Pháp bắn vào các cửa thành Hà
nội ...
"Thăng
long phi chiến địa", có ai nói như
biện minh cho những cuộc tàn phá kinh thành trong lịch
sử.
Không
c̣n ǵ là dấu tích lịch sử của dân tộc...
Dấu vết c̣n lại chỉ là văn hóa...Bốn con
rồng đá c̣n đó, nhỏ bé... Bốn con rồng xanh
thật độc đáo, như chỉ có người
Việt mới khéo léo tạc nên chúng... Rồi các mảnh
đất nung, gốm, hoa văn đủ màu sắc ...
Tŕnh độ một dân tộc chưa vươn
đến những mảnh sứ tuyệt hảo,
nhưng thật đủ sắc màu và đậm đà
t́nh yêu...
Có
lẽ sức mạnh của người Việt là ở
t́nh yêu. T́nh yêu giúp họ nhẫn nhục, chịu
đựng những năm tháng tủi hờn trong lịch
sử. T́nh yêu giúp họ ǵn giữ giống ṇi: c̣n
người th́ c̣n tất cả. Thật lạ lùng, dân
tộc này không tàn lụi trong chiến tranh, không chết
dần chết ṃn trong nô lệ. Ngược lại,
họ ngày càng đông đúc... Từ cuộc khởi
nghĩa Hai Bà Trưng họ chỉ có vài vạn dân, trong
cuộc chiến với nhà Mông Nguyên họ chưa có
tới 1 triệu. Cách mạng tháng Tám, họ là 25 triệu.
Bước vào kháng chiến chống Mỹ với 30
triệu... và giờ đây họ đă là 80 triệu.
Chỉ với tốc độ tăng dân số như
vậy, họ sẽ luôn ra khỏi các cuộc chiến
tranh như người chiến thắng...
Tôi,
một trong những con cháu của họ, đứng bùi
ngùi trên thềm lịch sử: một cái sân cao ráo có bệ
rồng giữa những cây cao cổ thụ. Tôi
đứng đây nh́n về lịch sử xa xưa
của dân tộc ḿnh. Tôi dường như trông thấy
vị tộc trưởng Hùng Vương đóng khố,
tôi dường như thấy nhúm người nhỏ nhoi
vây quanh Hai Bà Trưng ... thấy những người
lính nhà Trần lủi thủi trở về từ các
chiến trường khói lửa ... Tôi thấy kỳ
lạ biết bao sức mạnh của họ, sức
mạnh nhỏ nhoi của ông cha đă làm nên lịch sử
hào hùng. Phải chăng, con người Việt nam chúng ta
đă vượt lên chính ḿnh trong những phút giây quên ḿnh
nào đó. Phải chăng con người Việt nam chúng ta
luôn ám kỷ ḿnh là con của
trời đất và niềm tin đó giúp chúng ta biết hy
sinh quên ḿnh. Phải chăng chúng ta biết mượn
sức tưởng tượng
của con người để ám ảnh
và mê hoặc làm khiếp hăi kẻ thù. Phải chăng chúng
ta biết mượn sức thiên nhiên, mượn bóng
đêm đầm Dạ trạch để ẩn náu,
mượn sóng Bạch đằng để dấu
những mũi chông nhọn và mượn sức thủy
triều để nhấn ch́m các hạm đội
chiến thuyền phương bắc...
Trong
ngẫm suy, tôi như trở về với lịch sử
xa xưa. Tôi như người trung cổ sống giữa
một dân tộc man rợ, chân quấn vải, ḿnh mặc
áo chàm xanh, giữa những làng mạc vắng vẻ
thưa dân... Tôi dường như phát triển cùng họ,
lớn lên giữa lịch sử nhân loại, giữa
những cuộc chiến tranh, giữa những xung
đột... Tôi đă nh́n thấy họ sinh sôi, ngày càng
đông, ngày càng có bản sắc riêng và ngày càng ḥa nhập
với thế giới xung quanh.
Nơi
đây, hoàng thành không c̣n ǵ cả, chỉ c̣n những
vết tích văn hóa một dân tộc ... Nơi đây,
tôi đă được trở lại cội nguồn,
trở lại với cha ông thủa trước….
10/25/2004
Vũ Đ́nh Hoà